Sau khi diễn tập chấm dứt, Hàn Nghệ lập tức sai người đưa đồ ăn lên, chủ yếu là để những người mẫu này bổ sung năng lượng, dù sao diễn tập tới lui lâu như vậy, chắc chắn đã cảm thấy mệt.
Đám người Hùng Đệ, Tiểu Dã, Mộng Nhi cũng tham dự trong đó, ngồi cùng một chỗ với những người mẫu này, cũng không phải là bọn họ đói, chỉ là tương đối hưng phấn, khó có thể ngủ. Mọi người ngồi vòng quanh, tán gẫu đến quên trời quên đất, thật giống như người một nhà vậy. Tuy rằng có hơn phân nửa người mẫu ở đây là sau này mới tới, nhưng nhờ vào văn hóa của Phượng Phi Lâu, khiến cho các nàng rất nhanh đã dung nhập vào trong đó, thử hỏi có ai không muốn được sống trong một hoàn cảnh bình đẳng.
Chính vì thế, nhân viên của Phượng Phi Lâu, từ đám người Tang Mộc, cho tới người quét rác, bọn họ đều không muốn rời khỏi Phượng Phi Lâu. Hiện giờ hẻm Bắc đã là một cái chợ, nhưng bọn họ cũng không thèm ra khỏi hẻm Bắc. Bởi vì một khi ra khỏi hẻm Bắc, thì sẽ lập tức đụng phải ánh mắt khinh bỉ đến từ khắp nơi.
Hàn Nghệ thì ngồi uống rượu cùng đám người Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo ở lầu hai. Về phần Liễu Cầm, bởi vì Lư Tri Liên vừa mới làm quen với đám Tiểu Béo, hơn nữa cô bé cũng rất thích vị Tiểu Béo ca ca này, vì vậy muốn cùng Tiểu Béo ngồi chung một chỗ. Liễu Cầm vốn cũng xuất thân ti tiện, nên cũng không có ngăn cách với đám người Tiểu Béo, sau khi nhận được sự đồng ý của Lư Sư Quái, thì liền mang theo Lư Tri Liên đến ngồi với đám Tiểu Béo.
"Hàn tiểu ca, ta xem như phục ngươi rồi đó."
Lư Sư Quái cười cười lắc đầu nói: "Ta đã thành hôn với nội tử nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng người hiểu rõ nội tử nhất trên đời đương nhiên là ta, nhưng lại không nghĩ đến."
Nói tới đây, trên mặt gã lộ vẻ xấu hổ, gã vốn cho rằng mình đã đối với Liễu Cầm rất tốt rồi, hiện giờ mới biết được, những gì gã làm vẫn còn chưa đủ a.
Hàn Nghệ cười nói: "Lư công tử chớ áy náy, kỳ thật việc này cũng không trách được Lư công tử, vừa hay lại chứng minh Lư công tử và lệnh phu nhân vô cùng ân ái."
Vương Huyền Đạo dào dạt hứng thú nói: "Nguyện nghe cao kiến."
Hàn Nghệ dở khóc dở cười liếc nhìn Vương Huyền Đạo, lại thấy Lư Sư Quái và Trịnh Thiện Hành đều đang nhìn hắn, thế là nói: "Lư công tử sở dĩ xem nhẹ điểm này, không phải là vì Lư công tử thiếu sự quan tâm đối với lệnh phu nhân, mà là vì bản thân Lư công tử không có hứng thú đối với mấy cái này. Người bình thường rất khó chú ý đến phương diện mà mình không có hứng thú. Mà lệnh phu nhân chắc chắn cũng biết tính nết của Lư công tử, vì vậy, nàng ấy sẽ ẩn giấu đi một mặt thích làm đẹp của chính mình, bởi vì nàng ấy biết, đây là điều ngươi thích. Kỳ thật giữa phu thê rất khó để không sinh ra mâu thuẫn, trừ phi là là vợ chồng vô cùng ân ái, bởi vì càng là vợ chồng ân ái, sẽ càng hiểu được cách nhường nhịn đối phương. Hơn nữa còn biết cách làm cho thần không biết quỷ không hay, sẽ không để cho nam nhân phát hiện, bởi vì các nàng biết thứ mình cần không phải là sự cảm kích của nam nhân chúng ta, mà là một gia đình hòa thuận."
Lư Sư Quái nghe được gật đầu liên tục.
Hàn Nghệ lại nói: "Ta tin mỗi một bộ y phục trên người Lư công tử, đều là lệnh phu nhân tự mình làm, ta càng tin tưởng khi lệnh phu nhân làm quần áo cho Lư công tử, thì chắc chắn cũng hi vọng Lư công tử mặc xong những bộ quần áo kia sẽ có được bề ngoài chỉn chu đẹp đẽ, như vậy Lư công tử tặng một bộ váy cho lệnh phu nhân thì có gì mà không ổn đâu này? Vẻ mặt kinh hỉ của lệnh phu nhân vùa rồi đã nói lên hết thảy. Kỳ thật sự chờ mong của nữ nhân đối với những món quà bất ngờ, cũng không thua gì sự chờ mong việc đề tên bảng vàng của nam nhân đâu."
Nói tới đây, hắn cười một tiếng nói: "Tuy nói tiệm quần áo này của Trịnh công tử bán hơn phân nửa là phục sức của nữ nhân, nhưng kỳ thật nó cũng là vì nam nhân. Ngươi bảo nam nhân đi may quần áo, vậy thì không thực tế rồi, nhưng có tiệm quần áo, nam nhân sẽ rất dễ dàng kiếm được món quà bất ngờ về tặng nữ nhân của mình, đây chính là sự lãng mạn mà 'Bạch sắc sinh tử luyến' nói tới, đây cũng là một pháp bảo để gắn bó tình cảm vợ chồng."
Lư Sư Quái nghe vậy cười ha hả, nói: "Thiện Hành, ngươi đã tìm được một đối tác tốt đấy. Nếu đem những lời này truyền đi, bất kể nam nhân, hay là nữ nhân, đều sẽ tranh nhau tới chỗ này của các ngươi mua quần áo."
Hàn Nghệ vòng vèo hết nửa ngày, đơn giản vẫn chỉ là tô thêm hào quang cho tiệm quần áo. Dùng chiêu bài tình yêu, để thu hút khách nhân đến mua quần áo.
"Cái này ta đã sớm biết rồi." Trịnh Thiện Hành cũng cười ha hả, lại nói: "Xem ra Hàn tiểu ca nhất định là một trượng phu tốt."
Hàn Nghệ không hề khiêm tốn, nghiêm túc nói: "Cái này còn phải nói à, ta chẳng bao giờ thiếu lời ca ngợi với thê tử. Gần như mỗi ngày ta đều sẽ nói cho nàng biết, nàng xinh đẹp đến nhường nào, ta yêu nàng tới cỡ nào."
Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Thật á?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là thật."
Trịnh Thiện Hành xấu hổ cười, nói: "Cái này thì ta không làm được rồi."
Hàn Nghệ khẽ cười nói: "Kỳ thật mỗi người đều đều có phương thức biểu đạt khác nhau. Văn chương của các ngươi tốt như vậy, tin rằng nhất định sẽ không khó để ca ngợi phu nhân của các ngươi. Còn văn chương của ta thì chỉ có vậy, chỉ có thể nói trực tiếp một chút. Thật ra ta cũng muốn giống các ngươi, như vậy sẽ càng có ý cảnh và lãng mạn hơn."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Hàn tiểu ca khiêm nhường quá rồi, lúc trước ở Vạn Niên cung, một câu 'Trời sinh ta tài tất hữu dụng' của Hàn tiểu ca đã khiến văn võ toàn triều nghẹn họng nhìn trân trối, có thể nói là tài cao bát đẩu, học phú năm xe a!"
Đệch, quên mất vụ này! Hàn Nghệ lúng túng nói: "Đây chẳng qua là ngẫu hứng, khi linh khi không linh, dù sao ta vẫn là kẻ ít đọc sách, công phu còn xa mới bằng ba vị được, việc này chớ nhắc lại nữa, bằng không ta sẽ xấu hổ tới không mở miệng được mất."
Ba người cười ha hả, nhưng cũng không có tiếp tục đả kích Hàn Nghệ nữa.
Lại tán gẫu thêm một lát, Trịnh Thiện Hành đột nhiên ai u một tiếng: "Bất tri bất giác trời đã đã tối thế này rồi." Nói xong mặt hắn hiện lên chút u sầu.
Vương Huyền Đạo thở dài nói: "Hôm nay lại phải làm chuột nữa rồi."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Là ta liên lụy ngươi rồi."
Ủa không phải đang huynh đệ tám chuyện sao, sao lại giống như tình lữ sinh tử tử biệt vậy? Hàn Nghệ khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Lư Sư Quái cười khổ nói: "Hàn tiểu ca, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, đường phố đã sớm giới nghiêm rồi, muốn đi thì chỉ có thể đi những ngõ đen, hẻm tắt thôi."
Hàn Nghệ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Chẳng lẽ nhóm Trịnh công tử cũng không được sao?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Cũng không phải là không được, nhưng đây dù sao cũng là phạm pháp, cố tránh ngõ đen, thì lại thối thân mình thôi."
Lư Sư Quái nói: "Nhị vị hiền đệ sao lại phải buồn, hôm nay cứ tới nhà ta nghỉ một đêm, sáng sớm mai lại đi là được. Ba người chúng ta cũng đã lâu không trò chuyện thâu đêm rồi. À đúng rồi, ngày mai ta chuẩn bị đi Ngự Sử Đài báo danh, cái này tránh được nhất thời, chứ không tránh được cả đời, ba người chúng ta đi cùng luôn đi."
Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo liếc mắt nhìn nhau một cái, Vương Huyền Đạo là nam nhân có chứng thích sạch sẽ, y cũng không muốn đi vào hẻm tắt ngõ thối kia, nhanh chóng gật đầu, nói: "Vậy được, cứ làm theo ý của Lư huynh."
Lư Sư Quái lại nhìn về phía Hàn Nghệ, đang muốn hỏi hắn ngày mai có cùng đi tới Ngự Sử Đài hay không, thì bỗng thấy Hàn Nghệ trầm tư, thế là trong lòng tò mò, hô: "Hàn tiểu ca."
Hàn Nghệ ngẩn ra, quăng qua ánh mắt hình dấu hỏi.
Lư Sư Quái nói: "Vừa rồi suy nghĩ gì thế?"
Hàn Nghệ đảo mắt vài cái, nói: "Ba vị công tử, các ngươi có thích lệnh cấm đi lại ban đêm này không?"
Một câu không đầu không đuôi này, khiến ba người đều sửng sốt.
Vương Huyền Đạo rất thẳng thắn nói: "Nếu ngươi hỏi ở thời điểm hiện tại, vậy chắc chắn là không thích."
Hàn Nghệ nói: "Vậy lúc bình thường thì sao?"
Vương Huyền Đạo nói: "Bình thường buổi tối đều không ra khỏi cửa, vì vậy có cấm đi lại ban đêm hay không thật ra ta cũng không quá để ý."
Trịnh Thiện Hành thoáng suy tư, nói: "Tuy đôi khi cũng cảm thấy khó chịu, nhưng phần lớn đều không ảnh hưởng đến chúng ta."
Hàn Nghệ nghe vậy thì sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng bọn Trịnh Thiện Hành sẽ phản đối. Dù sao cấm đi lại ban đêm đã hạn chế tự do của mọi người. Chưa nói tới có tiện hay không, chỉ là cảm thấy bị quản thúc quá nghiêm rồi. Nhưng không hề nghĩ đến, bọn họ lại không quá để ý đến mấy thứ này,
Lư Sư Quái đột nhiên nói: "Chế độ cấm đi lại ban đêm vẫn có rất nhiều tệ đoan. Nhớ khi ta còn nhỏ, từng có một lần, sư phụ thức trắng đêm truyền thụ y thuật cho ta, vừa lúc lại có một người bệnh tới cửa cầu chữa trị, đáng tiếc lúc sư phụ khám bệnh cho hắn, thì hắn đã tắt thở. Sư phụ ta nói nếu có thể đến sớm được nửa khắc, là đã cứu được, mà nửa khắc này chính là dùng để nói chuyện với binh lính gác đêm. Tuy nói việc khám bệnh là có thể ra ngoài ban đêm, nhưng vẫn phải được sự đồng ý của quan binh. Ta còn nghe nói, thậm chí có một số quan binh dùng điều này để vơ vét tiền tài."
Hàn Nghệ hỏi: "Thế mục đích của chế độ này là gì?"
Lư Sư Quái nói: "Hơn phân nửa vẫn là để đề phòng trộm cướp."
"Đề phòng trộm cướp?"
Hàn Nghệ cười nói: "Các ngươi đều có thể đều né tránh tai mắt quan binh, thì ta nghĩ bọn trộm cắp càng không cần phải nói. Hơn nữa trong phường lại không hề có quan binh tuần tra, mà mọi người tới tối đều đóng cửa nghỉ ngơi, cho dù có giết người, thì có khi cũng chẳng ai biết."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Lời kia của Lư huynh chẳng qua chỉ là mặt ngoài, kỳ thật vẫn có vài người thích chế độ cấm đi lại ban đêm này."
'Vài người' này không cần nói cũng hiểu, đó chính là những người thuộc giai cấp thống trị.
Nhưng nói đến, chế độ cấm đi lại ban đêm này thật sự hữu dụng sao? Tác dụng không đáng kể, chỉ giương cái cờ hiệu trị an lên, thuần túy là để lừa người dân mà thôi. Nếu là thái bình thịnh thế, ai lại đi tạo phản, bạo động. Nhưng nếu như là trong loạn thế, vậy ngươi có cấm được không?
Đây kỳ thật là một hình thức mà kẻ thống trị dùng để giam cầm tư tưởng dân chúng mà thôi, điều này cũng tương tự với cái luật không cho phép ngắm sao lần trước.
Thử hỏi có ai vì lo lắng trộm cướp, mà chạy vào trốn trong nhà lao không, hơn nữa, trong nhà lao cũng có đầy trộm cắp nha. Nếu đám Trịnh Thiện Hành có thể chui hẻm nhỏ tránh quan binh, thì đám trộm cắp cũng có thể, đây không phải là cởi quần đánh rắm sao.
Ngoài giai cấp thống trị ra, thì có ai lại đi thích cái chế độ cấm đi lại ban đêm này chứ.
Lư Sư Quái tò mò hỏi: "Hàn tiểu ca, ngươi hỏi điều này làm gì?"
Hàn Nghệ hơi trầm ngâm nói: "Ta dự định thượng tấu, thỉnh cầu bệ hạ giải trừ chế độ cấm đi lại ban đêm."
"Cái gì?"
Ba người đều đại kinh thất sắc.
Hàn Nghệ nói: "Thật không dám giấu, ta vẫn luôn cho rằng chế độ cấm đi lại ban đêm này có thể coi là một chính sách sai lầm, chẳng khác gì đốt sách chôn Nho. Nhân sinh ngắn ngủn mấy chục năm, mỗi một giây đều vô cùng đáng quý, vì vậy ta cho rằng quyền cơ bản của một con người đó chính là có thể chi phối một ngày của chính mình. Cho dù chỉ mất đi một giây, thì cũng chẳng khác gì ngồi tù, Đại Đường ta từ thời hậu Trinh Quán tới nay, được xưng là triều đại khai sáng nhất từ xưa đến nay, chế độ cấm đi lại ban đêm không giống với phong cách Đại Đường ta."
Trịnh Thiện Hành nghe vậy khẽ nhíu mày, nói: "Ngươi nói không phải là không có lý, nhưng vấn đề là chế độ cấm đi lại ban đêm này đã tồn tại mấy trăm năm rồi, sao có thể vì một câu nói của ngươi là có thể giải trừ."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Hồi trước có lẽ là không thể, sau này có lẽ cũng không thể, nhưng hiện giờ lại cực kỳ có thể nha."
Vương Huyền Đạo cũng nhíu mày, nói: "Ta có nghe nói qua, hôm trước khi chính thức bổ nhiệm ngươi làm quan, bệ hạ từng nổi trận lôi đình, hình như là bởi vì quần thần ngậm miệng không nói, điều này làm ngài ấy cảm thấy bất mãn."
"Vương công tử quả thật là thông minh tuyệt đỉnh, chính là đạo lý này."
Hàn Nghệ khẽ nhếch mép, cười dài nói: "Hiện tại bệ hạ đang bức thiết mong mỏi quần thần có thể gián ngôn, nghị luận tình hình chính trị đương thời, đáng tiếc phần lớn đại thần lại không nể mặt bệ hạ, mà số ít còn lại thì lại không dám? Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để thượng tấu, không có khả năng thất bại. Hiện ta dám nói thế này, cho dù ta có vu cáo Đới Thị lang vụng trộm với thê tử người ta, bệ hạ cũng sẽ không làm gì ta cả, bởi vì ta đã mang tới không khí nên có cho đại điện, à không, cho dù là khóc tang, bệ hạ cũng sẽ vui vẻ mà nhìn, ít nhất còn tốt số với cục diện đáng buồn hiện tại, hơn nữa ta nắm chắc tuyệt đối, bệ hạ nhất định sẽ đáp ứng."
Ánh mắt Trịnh Thiện Hành lấp lóe, cười ha hả nói: "Hàn tiểu ca quả nhiên là diệu nhân, cơ hội trong chớp mắt này mà cũng bị Hàn tiểu ca bắt được. Ta nghĩ trong đầu Hàn tiểu ca chắc chắn đã sớm có quyết định rồi."
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đúng vậy, từ sau khi ta đến hẻm Bắc buôn bán, ta đã ghét cay ghét đắng với cái chế độ cấm đi lại ban đêm này, đơn cử một cái thôi, nếu hẻm Bắc ta có thể buôn bán trong cả một ngày, như vậy thu vào chỉ có tăng thêm, bao nhiêu thì chưa biết."
Lư Sư Quái cười nói: "Nói nửa ngày, hóa ra là ngươi đang tính toán vì chuyện buôn bán của mình a!"
"Không không không, đó chỉ là nguyên nhân thúc đẩy ta sinh ra ý tưởng này."
Hàn Nghệ cười nói: "Kỳ thật tiền ta kiếm được hiện tại, đã đủ để ta dùng. Sở dĩ ta muốn làm như vậy, chỉ là vì ý muốn cá nhân ta, đồng thời cũng là để tranh thủ cho mọi người một cuộc sống đầy đủ hơn. Hiện giờ rất nhiều người đã mất đi công ăn việc làm vào buổi sáng, đối với loại người này, ban ngày tựa như đêm đông rét lạnh, nhưng có khi buổi tối có thể chiếu sáng cuộc đời bọn họ."
Vương Huyền Đạo nói: "Ngươi nói tuy rằng không phải không có lý, nhưng ta không cho rằng ngươi sẽ thành công. Đúng như Trịnh huynh đã nói, chế độ này đã tồn tại hơn trăm năm, không phải chỉ một câu nói là có thể giải trừ."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Muốn một bước lên trời tất nhiên là không thể, nhưng có thể cham rãi mài, chậm rãi giải trừ chế độ cấm đi lại ban đêm này."
Lư Sư Quái nói: "Xem ra lần này Hàn tiểu ca góp lời là điêù nhất định phải làm a."
Hàn Nghệ nói: "Nhất định là hiển nhiên rồi, chẳng qua ta còn cần ba vị hỗ trợ."
Lư Sư Quái nói: "Mời nói."
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: "Cái này...Kỳ thật chữ của ta chẳng ra gì cả, hơn nữa cũng không biết viết tấu chương gì cả, thế nên, xin nhờ ba vị góp sức một chút."
Lư Sư Quái cười ha hả nói: "Ta còn tưởng là việc khó gì, cái này đơn giản, ta giúp ngươi viết là được."
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Đa tạ, đa tạ."
Vương Huyền Đạo nói: "Chẳng lẽ ngươi định cứ như vậy mà thượng tấu?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Bằng không thì thượng tấu thế nào?"
Vương Huyền Đạo nói: "Ngươi chớ quên, ngươi hiện giờ là người của Ngự Sử Đài, ở phía trên ta và ngươi còn có Ngự Sử Trung Thừa và Ngự Sử Đại Phu, chuyện lớn như vậy, nếu lách qua thượng cấp mà trực tiếp thượng tấu, thì đó chính là tối kỵ trong quan trường."
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Huyền Đạo nói rất đúng, nhưng nếu một khi trưng cầu ý kiến của đám người Trương Minh kia, thì ta thấy tám phần là tấu chương này không lên được."
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu làm vậy, thì bệ hạ còn trông mong gì ở chúng ta chứ. Bệ hạ bố trí chúng ta ở Ngự Sử Đài, đơn giản là vì nhìn trúng Giám sát Ngự Sử có thể tự mình thượng tấu, không bị bất kỳ thứ gì gò bó. Về phần Trương Minh á, ta vẫn luôn không để vào mắt. Lại nói, ông ta vốn khinh thường ta, ông ta còn có thể giúp ta sao? Thế nên cho dù ta không có một đạo tấu chương này, thì ông ta cũng chẳng để mắt đến ta đâu."
Lư Sư Quái gật gật đầu, nói: "Nói có lý."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Cũng đừng bảo ta không nhắc nhở các ngươi, hiện giờ là cơ hội rất tốt nha, có nhu cầu gì thì mau khẩn trương thượng tấu, bỏ lỡ rồi thì bệ hạ sẽ không phê nữa đâu."
Bà người Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành liếc nhìn lẫn nhau.
Trịnh Thiện Hành cười lắc lắc đầu nói: "Chúng ta không thể so với ngươi, phía sau chúng ta còn có gia tộc, mà quan hệ gia tộc của chúng ta lại rắc rối phức tạp, không thể tùy ý như ngươi được, có một số việc phải thận trọng suy xét. Ví dụ như việc lách qua Trương Minh mà thượng tấu kia, ngươi có thể không thèm để ý đến ông ta, nhưng chúng ta thì không được."
Hàn Nghệ cũng lý giải trong lòng, gật gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, mọi người lại tiếp tục nâng cốc vui vẻ, đàm luận chế độ cấm đi lại ban đêm này.